Vì sao con người điên đảo? Bởi vì chấp trước không chịu buông bỏ. Câu thơ xưa nói rằng :
Cổ lai đa thiểu anh hùng hán
Nam Bắc sơn đầu ngoạn thổ nê
Nghĩa là : Xưa nay bao người anh hùng hảo hán, nằm dưới đất bùn khắp đầy núi non.
Qúy vị hãy nghĩ xem, bao nhiêu người ở trần gian, có thể nhảy qua cửa sanh tử, lúc sống thì mưu đồ hư danh, chết rồi thì danh nào còn, ta ham chức quan lớn, chết rồi thì quan vị cũng tiêu tan, mọi thứ đều hóa thành không.
Trung quốc có Tần Thủy Hoàng vì muốn bảo vệ con cháu khiến muôn đời sau sẽ mãi làm hoàng đế, nên cho xây dựng Vạn Lý Trường Thành, nào ngờ khi truyền tới đời thứ 2, con là Hồ Hải tức là Tần Nhỉ Thế, nối ngôi chưa được 3 năm thì bị thừa tướng Triệu Cao giết chết, thế chằng phải đã hao phí tâm sức sao?
Xưa nay từ trong đến ngoài nước, những người cực kỳ giàu sang, những người làm quan to chức lớn, đều sống cuộc đời mê muội, tranh danh đoạt lợi tạo ra biết bao nghiệp chướng tội lỗi, tới lúc chết thì với hai tay không đi gặp Diêm Vương.
Xem đấy khi tham thiền chúng ta phải quyết chí dụng công, không thể giải đải không thể buông lung, chớ để lỡ cơ hội rồi sau này hối hận không kịp, rằng :
Một chút thời gian một chút mạng sống
Có người nói : A chà, Tôi thành nhân rồi, Tôi sẽ buông bỏ mọi thứ chuyên tâm tu đạo, nhưng thời gian không chờ đợi ai, chờ tới lúc đó thì đã quá muộn rồi. Tham Thiền hay Niệm Phật đều tốt cả, chỉ cần chân thật tu hành, thì sẽ có thể thoát khỏi vòng sanh tử, tới lúc lâm chung tất sẽ thân không bệnh khổ, tâm chẳng tham luyến như nhập Thiền Định mỉm cười vãng sanh, đó mới là nắm chắc được việc sinh tử trong tay mình vậy.
HT Tuyên Hóa giảng trong khóa Thiền Thất năm 1980
0 comments:
Post a Comment