Thuở trước, có một Đạo-sĩ nọ chuyên tu luyện công phu “xuất huyền nhập
tẫn.” Công phu “xuất huyền nhập tẫn” là gì? Người luyện được công phu
này thì có thể khiến cho một hình nhân nho nhỏ xuất ra từ đỉnh đầu của
mình để đi đây đi đó, và rồi vẫn có thể trở về nhập vào xác thân lại như
cũ. Hình nhân xuất ra gọi là “xuất huyền,” trở về lại với nhục thân gọi
là “nhập tẫn.”
Vị Đạo-sĩ “xuất huyền nhập tẫn” này thường đi khắp nơi để tham vấn, học
hỏi. Một hôm, ông đi ngang qua một ngôi chùa nhỏ, trong chùa chỉ có một
thầy Tỳ-kheo già và một chú Sa-di còn nhỏ tuổi ở đó tu hành. Bấy giờ
trời cũng vừa sập tối, ông bèn vào chùa xin tá túc qua đêm.
Đến khuya hôm ấy, vị Đạo-sĩ ngồi tĩnh tọa, dùng công phu “xuất huyền” mà
xuất ra ngoài dạo chơi. Ông tới thăm Nhật Bản, rồi sang Đức, sang Úc...
Tuy những nơi đó toàn là người ngoại quốc và ông cũng chẳng hiểu được
ngôn ngữ của họ, song ông vẫn muốn viếng thăm các danh lam thắng cảnh
cho thỏa lòng hiếu kỳ. Ông cứ thong thả dạo khắp đó đây, ung dung chiêm
ngưỡng các kỳ quan của thế giới. Rất có thể là ông cũng có đến Hoa Kỳ và
ngắm nghía cầu Kim Môn (Golden Gate Bridge): “Ồ! Cầu Kim Môn có kiến
trúc đẹp thật, quả là một công trình vĩ đại!”; rồi mải mê nhìn ngắm đến
quên mất chuyện trở về.
Sáng sớm hôm sau, lúc ăn điểm tâm, vị Tỳ-kheo già bảo chú Sa-di: “Con
hãy vào mời ông khách ngủ trọ hôm qua ra dùng điểm tâm!”
Chú Sa-di đến phòng dành cho vị Đạo-sĩ thì thấy ông đang ngồi yên... bất
động: “Ồ! Ông ấy ngồi mà viên tịch rồi!” Thế là chú hớt hãi chạy đi báo
cho vị Tỳ-kheo hay: “Sư-phụ ơi! Ông khách xin tá túc tối qua đã viên
tịch rồi!”
Vị Tỳ-kheo vội vã vào xem thì thấy quả thật vị Đạo-sĩ đã chết rồi. Thật
ra, đó là vì trong khi “xuất huyền” thì nhục thân của ông Đạo-sĩ nọ
không còn hô hấp, mà tim mạch cũng ngừng đập, nên tình trạng lúc ấy
trông chẳng khác gì một xác chết vậy.
Vị Tỳ-kheo già bảo: “Ồ! Ông ấy chết thật rồi! Thôi thì chúng ta hãy làm
lễ hỏa táng cho ông ấy vậy.” Và chẳng mấy chốc thì nhục thân của vị
Đạo-sĩ đã trở thành một đống tro tàn!
Bấy giờ, vị Đạo-sĩ sau khi “xuất huyền”ø đi du ngoạn thỏa thích rồi (mà
không tốn tiền mua vé máy bay!), bèn tính chuyện trở về để “nhập tẫn.”
Trở về, mới hay nhục thân của mình không còn ở chỗ cũ nữa, ông hốt hoảng
lùng kiếm khắp nơi song vẫn không tìm ra. Thế là tối đến, ông liền tới
ngôi chùa nhỏ nọ quát hỏi om sòm: “Các người đem cái “nhà” của ta đi đâu?
Hãy trả “nhà” lại cho ta!” (“nhà” là ám chỉ nhục thân của ông.)
Vị Tỳ-kheo già cùng chú Sa-di nghe thấy thì kinh ngạc nhìn nhau: “Ai thế?
Ai nói gì đấy?” Bởi vì tuy cũng là người tu hành, song họ chưa có được
Ngũ Nhãn, Lục Thông; bằng không, họ có thể nhìn thấy và biết rằng vị
khách hôm nọ đã trở về. Chính vì chỉ nghe có tiếng nói chứ không thấy
dáng người nên cả hai thầy trò đều cho rằng đó là ma quỷ đến quấy phá:
“Ồ, đó hẳn là hồn ma của ông khách hôm nọ trở về đòi nhà chứ gì?!”
Hôm đầu tiên thì đêm đến “hồn ma” của vị Đạo-sĩ mới tới chùa để đòi nhà,
nhưng qua hôm sau thì trời vừa nhá nhem tối là ông đã đến rồi. Và kể từ
đó, hôm nào ông cũng đến, có lúc ngay cả giữa ban ngày mà ông cũng đến
kêu réo đòi nhà. Trong khoảng hơn một tháng, ngày nào ông cũng đến chùa
nằng nặc đòi nhà như thế, khiến cho lão Tỳ-kheo và chú Sa-di sanh lòng
sợ hãi: “Chậc, trong chùa có ma thật rồi! Thế này thì e rằng chúng ta
phải lánh đi nơi khác mà thôi; không thể nào ở đây được nữa!” Thế là họ
quyết định bỏ chùa mà đi.
Chiều hôm đó, hai thầy trò đang chuẩn bị để ngày mai dọn đi, thì có một
nhà Sư đến xin tá túc. Bấy giờ, vị Tỳ-kheo già bảo chú Sa-di: “Con hãy
thưa với ông ấy rằng chúng ta hiện nay không cho khách ngủ trọ nữa! Lần
trước đã xảy ra chuyện rắc rối quá rồi!”
Chú Sa-di thưa lại với vị Sư mới đến: “Xin Thầy hãy đến nơi khác tá túc.
Chùa chúng con hiện nay không cho ngủ trọ nữa ạ.”
Vị Sư nọ gạn hỏi: “Nhà chùa hiện nay không cho ngủ trọ nữa ư? Như thế có
nghĩa là trước kia thì chùa vẫn cho khách ngủ trọ! Vậy thì tại sao bây
giờ lại không cho nữa? Chú có thể cho ta biết nguyên do chăng?”
Chú Sa-di bèn kể lể sự tình: “Bởi vì trước kia có một ông khách xin tá
túc và rồi viên tịch tại đây. Chúng con đã hỏa thiêu nhục thân của ông
ấy, bây giờ ngày nào hồn ma của ông ấy cũng đến đòi nhà. Cho nên nay nhà
chùa không dám cho khách ngủ trọ nữa; vả lại, chùa chúng con cũng sắp
dọn đi nơi khác rồi.”
Vị Sư nọ gật gù: “Ồ, thì ra là như thế! Không sao, ta có thể trị được ma
quỷ. Ta có cách khiến cho con ma đó phải chịu đầu hàng, tòng phục.”
Nghe vị Sư nói như thế thì chú Sa-di mừng rỡ reo lên: “Thế thì để con
vào thưa lại với Sư-phụ, xem Sư-phụ định liệu ra sao!” Nói dứt lời, chú
hớn hở chạy về liêu phòng bạch cùng vị Tỳ-kheo: “Bạch Sư-phụ! Ông Sư mới
đến ấy bảo rằng có thể trị được ma quỷ. Ông ấy muốn ngủ trọ một đêm,
chẳng hay Sư-phụ có bằng lòng chăng?”
Vị Tỳ-kheo đáp với vẻ đắn đo: “Ậy! Ông ta nói trị được ma quỷ là nói gạt
con đấy! Chúng ta là người xuất gia mà đều không trị được ma quỷ, ông ấy
cũng như chúng ta thôi, thì làm sao mà trị được chúng? Mà thôi, bất luận
có trị được hay không thì chúng ta cũng cứ để cho ông ấy tá túc một đêm
rồi hẵng hay!” Chủ ý của vị Tỳ-kheo là cứ thử xem sao—vị Sư nọ nếu trị
được con ma này thì tốt, mà dẫu không trị nổi nó thì cũng không sao,
đằng nào ông ta cũng chỉ ở nhờ có một đêm! Và thế là vị Sư nọ được mời ở
lại chùa.
Bấy giờ, vị Sư nọ hỏi hai thầy trò: “Chẳng hay ông khách nọ chết ở phòng
nào? Bây giờ ông ta đòi trả nhà, thế thì ông ta ở đâu chui ra mà đòi nhà?”
Vị Tỳ-kheo đáp: “Ông ấy ở tại liêu phòng phía tây. Ông ấy đến hôm trước
thì hôm sau viên tịch; và cũng từ đó bắt đầu có ma quỷ đến đòi nhà. Hễ
mặt trời vừa lặn là ông ấy lại đến; theo Thầy thì chúng ta phải làm gì
bây giờ?”
Vị Sư nói: “Dễ thôi! Xin Sư-phụ hãy chuẩn bị cho tôi một chậu nước thật
lớn, đồng thời đốt một đống lửa trong phòng của tôi. Sư-phụ hãy làm theo
lời tôi dặn đi, rồi đâu sẽ vào đấy thôi!”
Tối hôm đó, quả nhiên có tiếng kêu réo: “Bớ các người, các người đem cái
nhà của ta đi đâu? Hãy trả nhà lại cho ta, mau lên!”
Khi ấy, nhà Sư biết trị quỷ mới cất tiếng hỏi: “Nhà của ông ư? Nhà của
ông ở trong chậu nước ấy, ông vào trong đó mà tìm!” Thế là vị Đạo-sĩ
liền nhảy vào chậu nước, loay hoay tìm kiếm, rồi nói: “Không có!”
Vị Sư nọ điềm nhiên hỏi lại: “Không có à? Thế thì phải ở trong đống lửa
đằng kia đấy thôi, ông mau đến đó tìm thử xem!” Ông Đạo-sĩ lại nhảy vào
đống lửa, chạy vô chạy ra sục sạo một lúc lâu, rồi thất vọng la lên:
“Cũng không có! Nhà của ta không có trong đống lửa này!”
Bấy giờ vị Sư mới chậm rãi hỏi: “Này ‘ông Thượng Tọa’! Ông bây giờ xuống
nước không chìm, vào lửa không cháy; thế thì ông còn tìm ‘nhà’ để làm gì
nữa?!” Nghe nói như thế, vị Đạo-sĩ chợt khai ngộ: “Ừ nhỉ!” Và từ đó,
ngôi chùa nhỏ được yên ổn, không bị ma quỷ quấy rầy nữa, và vị Tỳ-kheo
già cùng chú Sa-di cũng không phải dọn đi nơi khác.
Nguồn : Dharmasite.Net
"Nhất Thất Nhân Thân, Vạn Kiếp Nan Phục" - "Thân Người Mất Đi Vạn Kiếp Khó Khôi Phục"
Sunday, May 5, 2013
Subscribe to:
Posts (Atom)